Hãy Để Em Bước Chân Vào Cuộc Đời Anh
Có lẽ, đã đến lúc anh quên người con gái đã từng làm anh tổn thương cũng là cho Đan một cánh cửa mới để tin vào tình yêu lần nữa.Tiếng rè rè liên tục phát ra từ chiếc máy gọn nhỏ trên tay của người thợ xăm. Nhìn thiết kế có lẽ là anh ta tự làm một cái để vừa với sở thích của mình. Mọi thứ trên đời nếu làm từ đam mê và cái tâm yêu thích thì khó khăn, thử thách hoặc tiếng đời cũng không làm họ lùi bước.
Đầu máy với mũi kim nhỏ đang đâm nhịp nhàng vào lớp da của Đan. Cô nhíu mày quan sát quá trình hoàn thành hình xăm cung hoàng đạo trên cổ tay của mình. Ai đó đã từng nói với Đan “Xăm một cái cung hoàng đạo đi, may mắn và hạnh phúc sẽ mỉm cười”. Vớ vẩn thế mà cô cũng tin, đơn giản vì người nói là một người đáng tin chăng?
Tiếng nhạc nhẹ nhàng của bài hát “Boulevard” qua giọng hát của Dan Byrd cứ trôi nhẹ vào tim Đan.
Tình yêu của cô cuối cùng cũng lụi tàn. Có lẽ cô không đặt câu hỏi tại sao, bởi vì Đan hiểu rất rõ vì sao họ không còn bên nhau nữa. Có chút máu rươm rướm rỉ ra từ họa tiết nhưng chẳng xá gì so với nỗi đau nơi trái tim của Đan. Đã nhiều năm qua, Đan ấp ủ hình xăm cung hoàng đạo của chính mình, để rồi hết lần này đến lần khác bỏ qua cơ hội chứng tỏ bản thân.
Đời này nhiều thứ gọi là định kiến, được tô vẽ và lắp thêm cái mác chân chính nên thường những thứ không giống cái chung sẽ bị loại bỏ. Đối với số đông người, xăm hình là một thứ gì đó nổi loại, đen tối và không ít đôi mắt khinh khi, e ngại nhìn bạn. Tuy nhiên, đối với số ít còn lại, hình xăm không phải để thể hiện cá tính mà sâu thẳm trong tâm hồn, họ mong muốn được khẳng định cái tôi của mình.
Hình xăm màu đen với những hoa văn kỳ lạ hằng đêm vẫn ám ảnh giấc mơ của Đan. Nó uốn éo trong vòng xoáy ảo ảnh, rơi tung tóe trên những phím dương cầm và bay lượn trước mắt cô. Từng giấc mơ, từng cơn sóng vồ vập như thốt lên “Hãy biến tôi thành hiện thực, tôi muốn ở bên cạnh em”. Thế hóa ra, hình xăm nhỏ bé nhưng mang nội lực này lại là một vị thần bảo vệ sao?
Đan cười mỉm với ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Sau khi hình xăm hoàn thành, có lẽ cô cũng như nhân vật Harry Potter(*) sẽ có một vị thần hộ mệnh. Dù không thể hiện nguyên hình và bảo vệ cô nhưng nếu dựa vào tâm thức và tin tưởng khi nhìn vào nó, biết đâu, phép màu sẽ đến.
Đan thường thấy mình bay bỏng trên mặt nước, lướt qua những con thuyền đánh cá to lớn và chao lượn cùng hải âu trên biển. Và lúc nào trên cổ tay cũng có in dấu ấn màu đen với hình thù uốn éo. Lúc đầu Đan không thể xác định đó là hình gì nhưng càng về sau, giấc mơ càng rõ nét và cô đã có thể dùng bút chì phát họa lại.
Cô không phải họa sĩ cũng chẳng phải thợ xăm chuyên phát họa hình ảnh, cô chỉ vận dụng trí nhớ và vẽ gần giống nhất hình ảnh mình trông thấy rồi nhờ anh chàng thợ xăm phù phép nó thêm.
Chúng ta chỉ là những con thiêu thân trong thế giới tỏa sáng này. Mọi thứ hào nhoáng đều kích thích và đợi chờ chúng ta khám phá. Đan cũng đã từng như thế. Cô khám phá mọi thứ mình thích, mong muốn thoát khỏi cái vỏ ốc để vươn mình nhìn trời cao bể rộng nhưng rồi tất thảy lại bị dập tắt khi cô gặp người ấy. Anh không phải là kiểu thanh niên bốc đồng, kiêu ngạo như Đan. Người ấy là mặt trái ngược với tất thảy những gì cô đang hướng tới nếu không muốn nói là quá nghiêm túc. Cái vẻ ngoài thành thục, đôi mắt thấu đời cùng những câu chuyện từng trải đã cuốn hút mạnh mẽ cô gái đang chơi vơi trên con đường tìm ra chính mình.
Tiếng nhạc trầm bỏng như nài nỉ một bắt đầu mới. Biết đâu, cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau. Ứớc vọng của hầu hết chúng ta là tìm được một người có thể đồng hành trên con đường đời dài đằng đẵng nhưng mấy ai may mắn gặp được? Có thể đi bên nhau đến suốt đời, tận cuối con đường vẫn nắm lấy tay nhau và mỉm cười? Duyên cho ta gặp người ấy, nợ cho ta gắn kết cùng nhau. Người đến, kẻ đi hoặc suốt đời đơn độc một mình cũng chỉ vì nợ của chính bản thân mà thôi.
Anh mang đến cho Đan cái nhìn mới mẻ về một cuộc sống lành mạnh, an bình. Những suy nghĩ sốc nổi của cô cũng dần dần chìm xuống. Duy chỉ có những cơn sóng, tiếng dương cầm vẫn ồn ã trong từng giấc mơ của Đan. Nó cuốn cô vào vòng xoáy thăng trầm và buộc cô phải lựa chọn. Cuộc sống với anh thật tốt, thật bình yên nhưng nó lại không phải là vùng nước mặn mà cô vẫn thường tung tẩy. Ao hồ của anh an toàn đến đáng sợ, vì không biết bên dưới mặt nước tĩnh lặng đó có chứa thứ gì đáng lo ngại hay không.
Thà như biển lớn, mênh mông và đơn giản. Bạn thừa biết ngoài ấy có gì, nguy hiểm ra sao và cô đơn đến thế nào. Bạn chấp nhận nó, hiểu nó và không hồ nghi. Cái bạn cần chỉ là làm sao để dung hòa cùng nó.
Còn cái hồ nước ấy, nó có gì, nó chứa gì, nó bình yên thật sự hay chỉ là vẻ ngoài? Chính những điều đó lại làm bạn khó thở và luôn nghi ngờ về độ “an toàn” của nó. Rồi khi những cơn giông đến, hàng nghìn giọt nước rơi nhanh, bắn phá vào mặt hồ tĩnh lặng thì mọi thứ mới dần hiện ra…
– A! – Đan giật mình, than nhẹ khi cây kim đang tạo nét chấm phá cuối cùng trên cổ tay của cô.
– Hà… hà… đau à? Rồi sẽ quen thôi. – Anh thợ với những hình xăm uốn lượn cầu kỳ nhìn Đan cười cười.
– Không đau, em chỉ giật mình thôi.
– Không đau mà anh thấy em khóc đấy!
Đan gượng cười, không giải thích gì thêm. Nếu cô nói vì giai điệu bài hát mà không kiềm được khi nhớ lại chuyện cũ thì thật làm người ta buồn cười. Quan trọng nhất, Đan không muốn người khác thấy vẻ yếu đuối của mình.
Đan đọc lần lượt từng gạch đầu dòng rồi nhíu mày:
– Phải thế này hả anh?
– Tất nhiên!
– Anh tỉ mỉ quá nhỉ?
– Anh lười nói nên phát mỗi người một tờ về tự xem. Anh không phải dạng ân cần gì đâu. Làm không khéo, thì bị khách hàng mắng vốn. Anh chẳng ao ước điều đó đâu. – Anh cười cười nhìn cô gái đang chăm chú đọc từng dòng chữ viết tay rồi photo ra hàng trăm bản của mình.
Cô gái có đôi mắt thật đẹp, cả cái rũ mày khi kiềm nén những giọt nước mắt cũng làm anh thiện cảm. Giọng của Dan Byrd lại một lần nữa vang lên. Hôm nào cũng thế, mở list bài hát thì đến trưa anh sẽ nghe bài hát này vài lần. Cô gái nhỏ đọc xong tờ giấy thì ngẩng mặt nhíu mày hỏi anh:
– Chữ “Bách” ở gạch đầu dòng cuối cùng có nghĩa gì? Em không hiểu.
Anh vớ bao thuốc, lấy ra một điếu rồi chăm lửa hưởng thụ rồi nhìn Đan trả lời:
– Tên anh đó!
Làn khói lượn lờ tỏa ra từ đầu điếu thuốc. Chúng tà tà trước mũi của Đan làm cô khó chịu khịt khịt vài cái. Người đàn ông cô từng yêu chưa từng hút thuốc trước mặt cô.
– Không phải Hoàng Bách đấy chứ? – Nói đoạn cô đi đến bên cạnh anh để tránh hướng khói bay đến.
– Thiên Bách! Còn em? – Anh nở nụ cười tươi tắn đậm chất “lấy lòng khách” của mình.
– Em là Thiên Đan.
Đan mỉm cười khi nghĩ cả hai có chữ lót giống nhau. Cô cũng nghĩ, tên anh thật đẹp. Cô rời khỏi cửa tiệm để lại phía sau tiếng nhạc với những ca từ luyến tiếc và day dứt. Bách nhìn theo bóng cô và khẽ nói làn khói:
– Hẹn gặp lại em!
***
Hình xăm trên cổ tay Đan sau một tuần hiện lên thật đẹp. Mỗi lần nhìn đến cô lại cảm thấy mình có thêm sức mạnh để làm mọi việc. Nhưng một nỗi nhớ nhung mơ hồ lại đôi lần kéo đến. Cô thích cái không khí bên cạnh Bách, cô muốn quay lại đó để những vết kim châm nhoi nhói đến rươm rướm màu hòa cùng tiếng nhạc và đưa cô bay bổng.
Đan bỏ ngành quản trị để theo học vẽ. Đan nhớ rất nhiều dáng vẽ chăm chú của Bách ở hiệu xăm khi tỉ mỉ phát họa từng đường nét bức ảnh mà cô tưởng tượng. Dáng vẻ lúc ấy của anh như hòa tan trong tiếng nhạc để rồi cuốn cô vào một thế giới khác, tĩnh lặng và bình yên.
Đan không có năng khiếu nên việc học gặp nhiều khó khăn. Nhưng Đan cần cù và cố gắng. Càng vẽ, hình ảnh Bách càng khắc sâu. Khát vọng được vẽ anh không ngừng bùng cháy và chuyển thành nỗi nhớ. Nhiều đêm, cô tưởng tượng dáng vẻ mình sẽ chăm chú phát họa dáng anh ngồi nghiêng bên cửa sổ, cùng từng vòng khói thuốc lượn và tiếng nhạc du dương.
Cô liên tiên tục vẽ. Lúc đầu là những đường nét nguệch ngoạc rồi dần dần tiến bộ hơn. Chủ đề chính trong tranh của cô chỉ có anh và những hình xăm tuyệt đẹp. Người đàn ông với mái tóc cột gọn gàng phía sau, dáng người nghiêng nghiêng ngạo nghễ lại ẩn giấu chút cô đơn. Đan liên tục nghe đi nghe lại bài hát Boulevard và không biết tự bao giờ, những ca từ ấy không còn làm cô xót xa nhớ về người cũ. Giờ đây, cô chỉ thấy nỗi da diết, nhớ thương và mong được gặp Bách.
Tình cảm đơn phương với anh càng lúc càng sâu. Hạt giống yêu thương đã gieo vào đất, cô không dám vun tưới, nhưng tự bản thân nó vẫn nảy mầm. Chỉ một lần gặp gỡ, sao có thể sâu đậm đến nhường ấy. Họ chỉ ở bên nhau vài tiếng đồng hồ thôi mà. Cô nhớ từng cái chạm nhẹ nơi cổ tay, dù chỉ qua lớp găng vẫn đủ làm cô ám ảnh. Từng đêm hình ảnh cứ uốn éo theo những nốt thăng giáng trên bản nhạc, vui tươi rồi trầm lắng, buồn bã và hân hoan cứ đeo đuổi Đan.
Hai năm qua, Đan vẫn thường đi ngang qua cửa hiệu xăm của Bách. Có đôi lần, cô đứng lại rồi ngẩn ngơ. Bên trong lớp cửa kính, hình ảnh ảnh chăm chú, say mê và miệt mài với công việc của mình làm trái tim Đan thổn thức. Mỗi lần như thế cô lại bất giác chạm nhẹ vào hình xăm trên tay mình. Anh cũng đã từng mang vẻ bình yên và tĩnh lặng để tô vẽ lên cổ tay cô những dấu vết không bao giờ phai.
Hai năm qua, ngoài những vị khách ra vào tuyệt nhiên không thấy một cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh, chăm sóc cho anh. Đan ôm ấp hy vọng mình sẽ một lần nữa bước chân qua cánh cửa, một lần nữa có thể tiến gần vào thế giới cô độc của anh. Đan không biết từ khi nào mình đã ôm mối tình đơn phương nhỏ bé ấy. Ngoài cái tên và hình xăm trên cổ tay, anh chẳng để cho cô cái gì. Biết đâu anh cũng đã có một hạnh phúc và cô đang trở nên xấu xa khi tìm cách len vào. Nhưng dù chỉ một lần, cô cũng muốn được ở bên cạnh người con trai đó. Cùng anh chìm đắm trong thế giới nhỏ bé. Để những cô đơn ghép lại cùng nhau.
Tiếng nhạc khe khẽ đến tai Đan. Cô mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Bách ngẩng đầu nhìn cô. Vẻ chăm chú, căng thẳng thay bằng nét cười rạng rỡ. Cuối cùng thì cô gái cũng đã trở lại. Không biết cô sẽ mang bất ngờ gì đến cho anh.
– Chào em, lâu quá không gặp? Hình xăm có vấn đề hay em muốn hình mới?
– Chào anh, em muốn xin anh một chân phụ việc. – Đan lấy hết can đảm chìa một tập giấy đến trước mặt Bách.
Anh thoáng ngạc nhiên nhận tập giấy cô đưa và nhẹ nhàng lật giở. Bên trong toàn là những hình vẽ uốn éo đủ kiểu, từ đơn giản cho đến hoa mỹ và công phu. Tất cả đều được vẽ bằng chì.
– Em vẽ sao? Anh không nghĩ em vẽ đẹp thế. – Bách vẫn nhớ như in hai năm trước cô gái nhỏ mang đến một bức vẽ còn chẳng biết là hình dạng gì. Thế mà giờ đây lại tiến bộ đến thế này.
Bách nhẹ cười nhìn cô gái:
– Anh không có tuyển người, nhưng nếu em muốn làm ở đây thì cũng có thể.
– Anh không cần trả lương cho em, em chỉ muốn học việc thôi. Dạy em xăm hình đi!
Bách hơi nghiêng đầu nhìn Đan. Hai năm qua, cô gái nhỏ cứ lấp ló trước cửa tiệm của anh. Nhưng đến tận hôm nay, cô mới dám bước vào lần nữa. Anh từng trải, đi qua bao cuộc tình sóng gió, sao anh lại không hiểu cô gái ấy mong muốn gì ở anh.
Cả việc cô theo học vẽ, có lẽ cũng một phần vì tình cảm đối với anh. Trái tim anh, qua nhiều lần tổn thương cũng đã chai sạn. Nhưng vào lần gặp cô gái nhỏ, cách cô nghe bài hát anh yêu thích và kiềm nén lòng làm anh cũng rung động. Có lẽ, đã đến lúc anh quên người con gái đã từng làm anh tổn thương cũng là cho Đan một cánh cửa mới để tin vào tình yêu lần nữa.
– Nếu em đồng ý hẹn hò với anh thì cả lương và học việc anh đều chỉ cả. – Bách cười cười nhìn Đan.
Tim Đan chợt lỗi nhịp, đôi gò má bỗng ửng hồng và xấu hổ không dám nhìn anh.
– Anh đừng đùa thế!
Bách tiến đến gần Đan và nhẹ nói:
– Anh là biển, không phải ao hồ. Nếu em và anh bên nhau, em có chấp nhận sóng to gió lớn?
Lời của Bách quá nhiều ẩn ý, Đan không thể hiểu hết anh muốn nói điều gì. Nhưng ao hồ cô đã từng đi qua, bình yên chốc lát không mang lại hạnh phúc lâu dài. Đan chọn biển lớn, dù có sâu có mênh mông thì cũng là nơi cô cảm thấy mình được sống.
Điệp khúc lại một lần nữa ngân cao. Âm nhạc ôm trọn cả hai và đưa họ đến gần nhau hơn. Ngoài trời, gió đông lại về nhưng bên trong hai trái tim đang dần hòa quyện và trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét